Tôi kết hôn sớm, năm 22 tuổi lên xe hoa với người chồng hiện tại. Khi ấy chồng tôi đã 40 tuổi, anh có trong tay mọi thứ, nhà cửa, tiền bạc, còn tôi chỉ đơn giản là cô sinh viên vừa ra trường, chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học.
Nhiều người nói tôi thực dụng khi lấy anh, điều này cũng không hẳn chính xác. Thực tế điều kiện anh có cũng chỉ là 1 phần nguyên do để tôi chọn anh, còn lại tôi thực sự yêu cách anh chăm sóc, nâng niu, chiều chuộng mình. Đàn ông lớn tuổi từng trải, hiểu sự đời luôn biết phụ nữ cần gì, muốn gì. Anh từng ly hôn, đó là yếu điểm duy nhất, đổi lại lúc nào anh cũng trân trọng, xem tôi như báu vật.
Ảnh minh họa
Chồng tôi với vợ cũ ly hôn nghe đâu do 2 người không chung quan điểm sống, họ chưa có con chung, chưa có ràng buộc nên đến với tôi anh cũng chẳng khác gì trai tân. Những năm đầu hôn nhân tôi rất mãn nguyện với sự lựa chọn của mình.
Nhưng khi con gái 10 tuổi, tôi dần nhận thấy khoảng cách giữa mình với chồng ngày một lớn. Tôi mới 30, xuân sắc căng tràn nhưng chồng thì lại chẳng còn phong độ. Anh vẫn yêu chiều chăm lo cho tôi về vật chất, nhưng mặt tinh thần thì lại cứ ngày một vơi đi. Lúc trước, có thời gian tôi rủ anh đi du lịch là anh vui vẻ lên đường. Giờ anh toàn bảo:
“Anh muốn nghỉ ngơi,… nếu muốn em đưa con đi 1 mình”.
Hoặc không lại nhăn nhó:
“Sao lúc nào em cũng chỉ nghĩ đi chơi thế”.
Khoản chăn gối vợ chồng, anh luôn lảng tránh. Có khi cả tháng nằm bên nhưng anh chỉ ôm tôi ngủ chay. Nhiều hôm tôi chủ động lại bị anh gạt ra:
“Anh mệt lắm, sức đâu phục vụ em”.
Thay vì quấn quýt với vợ, anh suốt ngày chỉ ngồi đeo kính xem tin tức rồi chăm mấy con chim cảnh. Cứ như thế, tôi cố chịu đựng tới năm con gái tròn 15 tuổi thì chính thức ngoại tình.
Không phải tôi hết yêu chồng chỉ bởi tôi còn trẻ, còn có nhu cầu và cần được “chiều chuộng”. Người tôi cặp là Vương, 1 thanh niên tuấn tú kém tôi vài tuổi. Chúng tôi chẳng yêu đương gì chỉ đơn gian là quan hệ cộng hưởng, tôi được thỏa mãn, anh ta được tiền từ ví tôi.
Suốt 2 năm tôi vụng trộm nuôi trai bao. Ở bên tình trẻ tôi thấy mình căng tràn sức sống nhưng về nhà nhìn chồng trong lòng lại đầy cảm giác tội lỗi. Cuối cùng sau 2 năm qua lại, tôi quyết định chia tay, chấm dứt với Vương. Anh ta không đồng ý, tìm mọi cách níu kéo, tôi cương quyết không gặp.
Bỏ tình trẻ, tôi quay về chuyên tâm chăm lo cho gia đình, bỏ đi đòi hỏi riêng nhưng bất ngờ cách đây gần tháng tôi lại phát hiện con gái dính bầu. Tôi phải thuyết phục mãi nó mới khai ra bạn trai của nó và đưa mẹ tới gặp để nói chuyện tìm hướng giải quyết. Nếu được, có lẽ tôi chấp nhận cho chúng cưới nhau dù con mình vẫn đang trẻ con.
Ai ngờ tới điểm hẹn, vừa nhìn gã trai trẻ đợi 2 mẹ con trong quán mà tôi tí khụy tại chỗ bởi hắn chính là Vương, tình trẻ của tôi.
Không thể sốc hơn, trước mặt con gái, tôi chỉ dám nói dăm câu ba điều rồi để con về trước còn mình ở lại nói chuyện với hắn. Hóa ra vì không níu kéo được tôi quay lại, Vương đã tìm cách tiếp cận con gái tôi, tán tỉnh, lừa con bé để trả thù. Hắn nói hắn yêu tôi, đến với tôi không chỉ vì tiền. Giờ tôi lại quay lưng với hắn nên hắn sẽ để con gái tôi thay thế vị trí của mẹ nó. Nghe thôi tôi đã nổi da gà.
Chồng tôi chưa biết chuyện này, tôi cũng không biết phải nói sao với anh ấy. Tôi muốn đưa con đi bỏ thai vì lo cho tương lai của nó nhưng lại sợ có bất trắc rủi ro gì. Tôi cũng không thể để nó biết quan hệ của mình với Vương… Nếu lộ chuyện con bé làm sao chịu được. Cả chồng tôi nữa, nếu anh biết thì gia đình tôi tan nát hết. Theo mọi người, tôi nên làm sao với hoàn cảnh của mình đây.
Xem thêm: Nữ sinh
ɴһᴏ́ᴍ пᴜ̛̃ ѕɪпһ Ьɪ̣ тһᴀ̂̀ʏ ɡɪᴀ́ᴏ тһᴜ һᴇ̂́т тɑпɡ ᴠᴀ̣̂т тгᴀ̂̀п пһư пһᴏ̣̂пɡ ᴠɪ̀ ᴍᴀ̣̆ᴄ ᴆᴏ̂̀ զᴜᴀ́ һᴏ̛̉ ᴆɪ һᴏ̣ᴄ
ᴍᴏ̣̂ᴛ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴛᴀ̣ɪ ᴛᴘ.ʜᴄᴍ ᴠᴜ̛̀ᴀ ᴄʜɪᴀ ѕᴇ̉ ᴄᴀ̂ᴜ ᴄʜᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴠɪᴇ̂́ᴛ ʙᴀ̉ɴ ᴋɪᴇ̂̉ᴍ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ ᴠɪ̀ ᴍᴀ̣̆ᴄ ᴆᴏ̂̀ ʟᴏ́ᴛ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴘʜᴜ̀ ʜᴏ̛̣ᴘ.ᴛᴜᴏ̂̉ɪ ʜᴏ̣ᴄ ᴛʀᴏ̀ ᴄᴏ́ ᴍᴜᴏ̂ɴ ᴠᴀ̀ɴ ᴋɪᴇ̂̉ᴜ ɴɢʜɪ̣ᴄʜ ɴɢᴏ̛̣ᴍ ᴠᴀ̀ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴄᴏ̀ɴ хᴀ ʟᴀ̣ ᴠᴏ̛́ɪ ɴʜᴜ̛̃ɴɢ ʜɪ̀ɴʜ ᴘʜᴀ̣ᴛ ᴛᴜ̛̀ ᴛʜᴀ̂̀ʏ ᴄᴏ̂ ɢɪᴀ́ᴏ. ᴛʜᴇ̂́ ɴʜưɴɢ ᴄᴀ̂ᴜ ᴄʜᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴠᴜ̛̀ᴀ ᴆưᴏ̛̣ᴄ ᴍᴏ̣̂ᴛ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴛᴇ̂ɴ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ᴄʜɪᴀ ѕᴇ̉ ᴛʀᴇ̂ɴ ᴍᴀ̣ɴɢ хᴀ̃ ʜᴏ̣̂ɪ ᴠᴜ̛̀ᴀ ǫᴜᴀ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ ʟᴀ̀ ʜɪᴇ̂́ᴍ ᴄᴏ́.
ᴄᴜ̣ ᴛʜᴇ̂̉, ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ᴆᴀ̃ ᴛᴜ̛̣ ᴆᴀ̆ɴɢ ᴛᴀ̉ɪ ʙᴀ̉ɴ ᴋɪᴇ̂̉ᴍ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ ᴠɪᴇ̂́ᴛ ɢᴜ̛̉ɪ ᴄᴏ̂ ɢɪᴀ́ᴏ ᴄʜᴜ̉ ɴʜɪᴇ̣̂ᴍ ʟᴏ̛́ᴘ ᴀ ᴍᴏ̣̂ᴛ ᴛʀưᴏ̛̀ɴɢ ʜᴏ̣ᴄ ᴛᴀ̣ɪ ᴛᴘ.ʜᴄᴍ. ʟʏ́ ᴅᴏ ᴍᴀ̀ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ʙɪ̣ ᴘʜᴀ̣ᴛ ᴋʜᴀ́ ɴʜᴀ̣ʏ ᴄᴀ̉ᴍ ɴʜưɴɢ ᴄᴏ̂ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ɴᴀ̀ʏ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɴɢᴀ̂̀ɴ ɴɢᴀ̣ɪ ᴠɪᴇ̂́ᴛ ʀᴏ̃ ʀᴀ̀ɴɢ ᴛʀᴏɴɢ ʙᴀ̉ɴ ᴋɪᴇ̂̉ᴍ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ.
ʙᴀ̉ɴ ᴋɪᴇ̂̉ᴍ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ ɢᴀ̂ʏ хᴏ̂ɴ хᴀᴏ ᴄᴜ̉ᴀ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛᴛʀᴏɴɢ ɴɢᴀ̀ʏ ᴛʜᴜ̛́ ʜᴀɪ ᴆᴀ̂̀ᴜ ᴛᴜᴀ̂̀ɴ ᴍᴏ̛́ɪ ᴆᴀ̂ʏ ᴄᴜ̉ᴀ ᴛʜᴀ́ɴɢ , ᴄᴀ́ᴄ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴍᴀ̣̆ᴄ ᴆᴏ̂̀ɴɢ ᴘʜᴜ̣ᴄ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ ᴆᴇ̂́ɴ ᴛʀưᴏ̛̀ɴɢ. ᴛʜᴇ̂́ ɴʜưɴɢ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ᴆᴀ̃ ᴍᴀ̆́ᴄ ʟᴏ̂̃ɪ ᴛʀᴀɴɢ ᴘʜᴜ̣ᴄ ᴋʜɪ ᴅɪᴇ̣̂ɴ ɴᴏ̣̂ɪ ʏ ᴍᴀ̀ᴜ ɴᴏ̂̉ɪ. ɴ.ᴛ ᴛᴀ̉ ʀᴏ̃ ᴍᴀ̣̆ᴄ ᴀ́ᴏ ʟᴏ́ᴛ ᴍᴀ̀ᴜ ᴆᴏ̉ ᴠᴀ̀ ǫᴜᴀ̂̀ɴ ʟᴏ́ᴛ ᴍᴀ̀ᴜ ᴆᴇɴ ᴋʜɪᴇ̂́ɴ ᴛᴀ̀ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴏ̛̉ ɴᴇ̂ɴ ᴘʜᴀ̉ɴ ᴄᴀ̉ᴍ.
“ᴇᴍ ᴍᴀ̣̆ᴄ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴍᴀ̀ᴜ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ ᴄᴜ̀ɴɢ ᴠᴏ̛́ɪ ᴀ́ᴏ ɴɢᴜ̛̣ᴄ ᴍᴀ̀ᴜ ᴆᴏ̉ ᴠᴀ̀ ǫᴜᴀ̂̀ɴ ʟᴏ́ᴛ ᴍᴀ̀ᴜ ᴆᴇɴ. Ðᴇ̂́ɴ ᴄᴏ̂̉ɴɢ ᴛʀưᴏ̛̀ɴɢ ᴛʜɪ̀ ᴇᴍ ʙɪ̣ ᴛʜᴀ̂̀ʏ ɢɪᴀ́ᴍ ᴛʜɪ̣ ʙᴀ̆́ᴛ ʀᴏ̂̀ɪ ᴆưᴀ ᴠᴇ̂̀ ᴄʜᴏ ᴄᴏ̂ хᴜ̛̉ ʟʏ́”, ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ᴠɪᴇ̂́ᴛ ᴋɪᴇ̂̉ᴍ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ ɢᴜ̛̉ɪ ᴄᴏ̂ ɢɪᴀ́ᴏ ᴄʜᴜ̉ ɴʜɪᴇ̣̂ᴍ.
ᴛʀưᴏ̛̀ɴɢ ʜᴏ̛̣ᴘ ᴄᴜ̉ᴀ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴘʜᴀ̉ɪ ʜɪᴇ̂́ᴍ ɢᴀ̣̆ᴘ. ᴛʜᴏ̛̀ɪ ɢɪᴀɴ ᴠᴜ̛̀ᴀ ǫᴜᴀ, ᴄᴀ́ᴄ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɪ́ᴛ ʟᴀ̂̀ɴ ɢᴀ̣̆ᴘ “ᴛᴀɪ ɴᴀ̣ɴ” ᴠᴏ̛́ɪ ᴄʜɪᴇ̂́ᴄ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ. ᴛᴜʏ ɴʜɪᴇ̂ɴ ᴄᴜ̃ɴɢ ᴄᴏ́ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɪ́ᴛ ᴄᴀ́ᴄ ʙᴀ̣ɴ ɴᴜ̛̃ ᴄᴏ̂́ ᴛɪ̀ɴʜ ᴄʜᴏ̣ɴ ᴆᴏ̂̀ ʟᴏ́ᴛ ᴍᴀ̀ᴜ ᴆᴀ̣̂ᴍ ᴆᴇ̂̉ ɢᴀ̂ʏ ᴄʜᴜ́ ʏ́.ᴄᴏ̀ɴ ɴʜᴏ̛́ ᴛʜᴏ̛̀ɪ ᴆɪᴇ̂̉ᴍ ᴛʜᴀ́ɴɢ ᴠᴜ̛̀ᴀ ǫᴜᴀ, ɴʜᴀ̂ɴ ᴅɪ̣ᴘ ᴛᴏ̂̉ɴɢ ᴋᴇ̂́ᴛ ɴᴀ̆ᴍ ʜᴏ̣ᴄ ᴄᴜ̃, ᴋʜᴀ́ ᴆᴏ̂ɴɢ ᴄᴀ́ᴄ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴄᴏ̀ɴ ʀᴜ̉ ɴʜᴀᴜ ᴄʜᴜ̣ᴘ ᴀ̉ɴʜ ᴛᴀ̣̂ᴘ ᴛʜᴇ̂̉ ᴠᴏ̛́ɪ ɴʜᴜ̛̃ɴɢ ᴛᴀ̀ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ ɴʜưɴɢ ᴍᴜ̣ᴄ ᴆɪ́ᴄʜ ᴄʜɪ́ɴʜ ʟᴀ̀ ᴋʜᴏᴇ ɴᴏ̣̂ɪ ʏ ʙᴇ̂ɴ ᴛʀᴏɴɢ.
ᴍᴀ̀ɴ ᴋʜᴏᴇ ɴᴏ̣̂ɪ ʏ ᴘʜᴀ̉ɴ ᴄᴀ̉ᴍ ᴄᴜ̉ᴀ ᴄᴀ́ᴄ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜᴅᴀ̂̃ᴜ ʙɪᴇ̂́ᴛ ᴛᴜᴏ̂̉ɪ ʜᴏ̣ᴄ ᴛʀᴏ̀ ᴛɪɴʜ ɴɢʜɪ̣ᴄʜ ᴠᴏ̛́ɪ ɴʜᴜ̛̃ɴɢ ᴛʀᴏ̀ ᴛɪɴʜ ǫᴜᴀ́ɪ, ᴛʜᴇ̂́ ɴʜưɴɢ ѕᴜ̛̉ ᴅᴜ̣ɴɢ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ᴠᴀ̀ ᴄʜɪ́ɴʜ ᴄᴏ̛ ᴛʜᴇ̂̉ ᴄᴜ̉ᴀ ᴍɪ̀ɴʜ ᴆᴇ̂̉ “ʟᴀ̀ᴍ ᴍᴀ̀ᴜ” ʟᴀ̀ ʜᴀ̀ɴʜ ᴆᴏ̣̂ɴɢ ᴆᴀ́ɴʜ ʙɪ̣ ʟᴇ̂ɴ ᴀ́ɴ. ʜʏ ᴠᴏ̣ɴɢ ᴠᴏ̛́ɪ ᴛʀưᴏ̛̀ɴɢ ʜᴏ̛̣ᴘ ᴄᴜ̉ᴀ ʟ.ᴛ.ɴ.ᴛ, ɴᴜ̛̃ ѕɪɴʜ ѕᴇ̃ ᴛʀᴀ̂ɴ ᴛʀᴏ̣ɴɢ ᴛᴀ̀ ᴀ́ᴏ ᴅᴀ̀ɪ ᴛʀᴀ̆́ɴɢ ʜᴏ̣ᴄ ᴛʀᴏ̀ ʜᴏ̛ɴ ᴠᴀ̀ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴄᴏ̀ɴ ɢᴀ̂ʏ “ɴʜᴜ̛́ᴄ ᴍᴀ̆́ᴛ” ᴄʜᴏ ʙᴀ̣ɴ ʙᴇ̀ ᴄᴜ̃ɴɢ ɴʜư ᴛʜᴀ̂̀ʏ ᴄᴏ̂ ɢɪᴀ́ᴏ.